Hôm nay, chúng tôi xin chia sẻ một câu chuyện cảm động của tác giả Tuyết Tiểu Thiền, một triết lý đầy tính nhân văn thông qua những ly trà đắng, để thấy rằng mọi sự được mất ở đời thật mong manh và những điều kỳ diệu chỉ đến với những ai thực sự có lòng nhẫn nại.
Khi anh yêu cô đã phát hiện cô rất thích uống trà, còn anh trước giờ không thích uống trà, nhấp vào cứ đắng chát, do đó trong tủ lạnh luôn chứa đủ loại nước ngọt, cô vẫn hay cười nói, sớm muộn có một ngày anh sẽ thích uống trà.
Anh nghĩ, con gái Giang Nam có lẽ đều thích uống trà, một ly Long Tỉnh hoặc Bích Loa Xuân thượng hảo luôn là một bài thơ, điều này là cô nói. Vì thế, sau này anh đi Giang Nam công tác, luôn mua loại trà Minh Tiền tốt nhất tặng cô, tình yêu chính là như vậy, nếu đã yêu, thì nguyện ý dành cho người yêu những thứ tốt đẹp nhất.
Song anh vẫn uống nước ngọt như cũ, lấy từ tủ lạnh ra, mở nắp uống ngay, không giống cô phải có bộ uống trà đẹp đẽ, còn phải từng bước từ từ tiến hành, anh tựa như đang xem biểu diễn trà nghệ, thật là mệt mỏi. Anh thường cười cô, nói cô chú trọng quá trình hơn kết quả, cô lại nói, không có quá trình đặc sắc tinh tế làm sao có kết quả tốt được?
Nhưng anh thích ngắm cô uống trà, cô ôm cuốn sách cũ, mở khúc đàn tranh, tóc dài mềm mại buông xuống, sau đó cầm tách trà tinh xảo, uống từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, thật là một bức tranh đẹp, phảng phất tiên nữ hạ phàm ngâm thơ, thời khắc đó, anh yêu thích.
Cô từng nói với anh, một cân trà phải hái bảy vạn búp non, lúc đó anh sững sờ, không tin phải hái bảy vạn búp mới được một cân trà. Cô cười nói, chính là giống như một tình yêu đẹp, có lẽ phải trải qua rất nhiều mưa gió mới đạt được, song anh không tin.
Đương nhiên, anh vẫn kiên trì uống nước ngọt, vừa tiện lợi vừa kích thích, giống trên quảng cáo nói, sáng lóng lánh mát thấu tim, mùa hè uống ly nước ngọt ướp lạnh, thật là sảng khoái, so với uống trà nóng kia dễ chịu biết bao nhiêu?
Sau đó kết hôn, cô vẫn thói cũ khó sửa, chỉ là cuộc sống bận rộn khiến anh có chút nhìn không quen kiểu cách của cô, vĩnh viễn là dáng vẻ uể oải không tranh với đời, giống như trà ấm ngâm trong tách kia. Thực ra, tính cách của cô cũng giống trà, ôn nhuận, tản mạn, tự nhiên, chỉ là anh càng ngày càng không quen được. Thế là anh nói, đừng lãng phí thời gian vào những thứ trà ấy nữa, em cũng có thể thử uống nước ngọt xem.
Song cô cười nói, em không quen. Lần đầu tiên, anh ghét bộ dạng chậm rì rì của cô, vĩnh viễn có một khoảng cách với hiện thực, không giống các cô gái cùng anh đi quán bar, thật lóa mắt, thứ gì cũng dám uống. Còn cô, đơn bạc đến nỗi chỉ uống trà, hơn nữa cả năm trời một mình ở nhà uống trà, cùng một tư thế, dường như vĩnh viễn không chán.
Nhưng anh chán rồi, sự chán ngán đối với hôn nhân cũng giống như chán ghét hương trà có vị đắng tỏa ra trong nhà. Rất nhanh, họ chia tay. Sau khi cô đi, trong nhà không còn hương trà nhàn nhạt nữa, lúc đầu anh cảm thấy rất tốt, còn tìm một đám bạn cùng sở thích về nhà uống rượu tán dóc, kết quả nhà cửa ngột ngạt mù mịt, mùi khói thuốc trộn lẫn mùi rượu, trong nhà chẳng còn hương thơm thanh khiết ấy nữa.
Anh sống một mình rất lâu.
Anh vẫn uống nước ngọt, nhưng lâu ngày mới phát hiện, thứ này uống nhiều sẽ chướng bụng, hơn nữa sắc tố quá nhiều, mới uống vào rất kích thích, thời gian càng dài dạ dày càng khó chịu. Một hôm, anh một mình buồn bực, sắp xếp những đồ vật cũ, bỗng nhìn thấy trong ngăn kéo còn có một lọ Bích Loa Xuân được niêm phong rất kỹ, thế là anh tìm bộ uống trà cô để lại, sau đó tự mình giản đơn pha một ấm trà, trà đã để hơn một năm, thế mà vẫn thơm thoang thoảng. Rất nhanh, hương trà thanh tao tràn ngập khắp nhà, anh bỗng cảm giác được mắt cay cay, đã lâu lắm rồi, anh mới biết, mùi hương ấy đối với anh quen thuộc đến thế, thậm chí có sự thân thiết lâu lắm không gặp.
Anh uống ngụm trà thứ nhất, đắng chát, trước là đầu lưỡi, sau đó nhanh chóng lan đến cuống lưỡi. Anh chau mày, uống tiếp, lại cảm nhận được sự ôn nhuận, xuống đến dạ dày, cực kỳ ấm áp, như có chiếc bàn là đang là. Anh nhớ cô từng nói, uống trà là thưởng thức mùi vị cuộc sống. Uống đến tách thứ hai, như ở thiền tự trong mưa vắng vẻ linh thiêng, thế là lại nhớ dáng vẻ uống trà của cô khi yêu nhau, thanh lệ và tao nhã. Uống đến tách thứ ba, đã có một vị ngọt nhàn nhạt, anh mới biết, trà đến tách thứ ba thì ra thơm thoang thoảng và ngọt nhàn nhạt, chỉ là anh chẳng bao giờ kiên trì uống đến tách thứ ba, cũng như tình yêu của họ, chưa đợi đến khi cảm nhận được nó tốt đẹp nhường nào, đã giữa đường gãy gánh, rơi vào kết cuộc không lời.
Về sau, anh cũng thích uống trà. Đương nhiên, lại kết hôn. Cô vợ mới cưới hỏi anh, sao lại thích uống trà như thế? Anh cười, nhẹ nhàng nói, trà đắng trà thơm, không phải một sớm một chiều có thể thưởng thức được, vì rất nhiều người không nhẫn nại nếm đến vị ngọt của trà đã từ bỏ.
Do đó, anh vẫn nhớ đến cô, những lúc xế trưa thi thoảng uống trà, vì chính cô đã dạy anh: Vốn dĩ tình yêu là một quá trình từ từ chờ đợi, giống như trà đắng đến trà thơm.
Bài gốc: Hương Trà Việt